NHẬT KÝ NGƯỜI VIẾT – NGÀY 1- 11
Vâng, thay vì viết bài Khủng hoảng, Làm gì khi thần tượng dính phốt phần 2, Bàn về việc viết thì mình lại viết cái này =)))
NHẬT KÝ NGƯỜI VIẾT – NGÀY 1
Từ 12/5, mình sẽ bắt đầu series “Nhật ký người viết” này trên Threads để chia sẻ thêm về hành trình viết của mình.
Nay mình viết được đâu đó tổng cộng >5k chữ, cho một bài viết sắp tới về khủng hoảng danh tính và bàn về việc viết phần 2 (mình sẽ để link dưới comment bài bàn về việc viết phần 2)
Mở đầu ngày mới bằng việc trò chuyện với anh Duong Cong Son, mentor du học Nhật, Mỹ, Canada. Mọi người qua story ig ảnh @applymentor để đọc feedback của mình nhé. Một cuộc nói chuyện được cả về chất, cả về lượng với người anh cùng tần số ^^.
Nối tiếp bằng việc trò chuyện cùng một người anh làm website và kinh doanh rất giỏi, đang cố vấn về website chuyển đổi cho mình, anh Đỗ Đức Thông. Mình còn được hỏi về cách networking. Về vấn đề này, mình chỉ có 1 chữ là genuinity – chân thành thôi. Con người rất nhạy về năng lượng, sự vị lợi của bạn như cái kim lâu ngày trong bọc cũng lộ ra.
Đến cuối ngày thì năng lượng đi xuống, mình dành để edit và lên bài bàn về việc viết phần 2, vốn đã viết được một thời gian. Mời mn cùng đọc trên Spiderum để trải nghiệm đọc tốt nhất nhé ^^
Cuối ngày nữa mới là kiểu LOWlight của ngày. Thay vì là highlight, nhưng đó là một chuyện làm mình trăn trở, vì mình cũng đã từng lâm vào tình trạng như vậy. Như bạn thấy bên trái là mình năm ngoái, emo, nhìn mặt không có tinh thần. 6 tháng sau, mình đã healing và trở nên tốt hơn, nhờ nỗ lực bản thân và support system bên cạnh nữa. Vậy nên, cho những ai cần thì: What goes up, must come down. But when you’re down, the only way is up. Nếu chưa có lý do thì mình tìm lý do. Đừng nản lòng nhé. ^^
NHẬT KÝ NGƯỜI VIẾT – NGÀY 2
Mình bắt đầu ngồi vào bàn viết, outline đã lên sẵn, chỉ việc viết thôi. Vì một số lý do, mình cần 62k từ vào ngày 25/5, tức là khoảng 5k từ một ngày. Một điều không đơn giản tí nào.
Viết được chưa đầy 200 từ mình đã thấy vô tri.Vậy nên mình ngưng lại, mở cuốn “Người viết kiếm sống” của chị Hạ Chi lên. May phước, chị ấy có hẳn mấy trang về cách viết.
Xong rồi mình đặt cuốn “Chuyện người chuyện ngỗng” của Vũ Hoàng Long để có thêm tư liệu. Mình cần đọc nhiều hơn cho đề tài này, vậy nên mình quyết định đọc thêm sách. Sáng, mình vừa làm nail vừa đọc Identity: Youth and Crisis của Erik Erikson. Có một comment bảo rằng bài Khủng hoảng tính nữ rằng ‘Không biết bạn không đọc hết hay chỉ muốn nhặt nhạnh những chi tiết mà bạn thấy có giá trị cho quan điểm về tính nữ”, mình cảm thấy buồn cười, đọc sách đọc bao nhiêu kệ người ta chứ, chẳng lẽ trích cả cuốn sách vào bài?
Những người không cho ta điều gì thường là những người đòi hỏi nhiều nhất. Giờ người ta còn dùng chatGPT để tóm tắt sách kìa, bạn có thể xem thử mục lục của cuốn này, có những phần đọc tựa đề thì 90% nội dung của vài chương sẽ không quá giúp ích cho bài viết về khủng hoảng tính nữ, vậy mình đọc để làm gì? Viết phải tối ưu chứ?
Đến trưa thì mình có rút ra được một vài ý và điều chỉnh outline của bản thảo. Buổi chiều, mình dành để đọc Animal Farm của George Orwell. Mình thấy tội Đấu Sĩ quá. Hay kinh khủng. Vốn sống nhiều lên nên mình thấy thích nó hơn khi đọc vào tuổi 26, giống như bạn sẽ không hiểu phim Nhà tù Shawshank nếu xem nó vào cấp hai ấy. Cần vốn sống để hiểu vốn sống. Và hiện giờ thì Google Docs đếm được 2 nghìn 2 trăm từ.
Không sao, chưa tới 9 giờ, mình có thể viết thêm.
DÀNH THỜI GIAN CHO VIỆC VIẾT MỖI NGÀY |NHẬT KÝ NGƯỜI VIẾT – NGÀY 3
Hôm nay, thay về 5h dậy, 7h mình mới mở mắt với cơn đau bụng dưới. Mình vào nhà vệ sinh kiểm tra rồi nhắn cho anh người yêu một câu: “Chúc mừng anh không có quý tử.”
Đồng nghĩa với việc mình chỉ có khoảng 30′ cho việc viết. Mình đóng trang word với 500 chữ hơn rồi bắt tay vào việc viết caption và làm hình minh hoạ cho sản phẩm. Rồi dành cả chiều để vọc Photoshop làm cho xong những gì Canva không làm được. Đến 22h mới dứt điểm những task cần làm.
Mở file track word count lên, đến 23h tối tổng cộng mình viết được 1649 chữ cho một ngày làm việc full time của content marketer.
Nhưng mình sẽ không tự trách bản thân vì không đạt được mốc chữ mỗi ngày đề ra, thay vào đó, mình cheer up bản thân vì việc có mặt mỗi ngày đó chính là một chiến thắng nhỏ. Mỗi ngày cố gắng là một chiến thắng lớn.
Cuộc sống là thế, nếu bạn không có thói quen, nói như James Clear thì “You do not rise to the level of your goals. You fall to the level of your systems.” Những ngày không đi làm, mình viết được nhiều hơn. Nhưng giống đa phần dân viết Việt Nam, mình không viết nên Cánh đồng bất tận hay Mắt biếc, vậy nên mình không sống bằng nghề viết được. Mình phải có công việc khác nuôi đam mê.
Vậy nên mình có hai hệ thống, một là cho những ngày để viết, hai là cho những ngày đi làm.
Rất nhiều người viết làm 2,3 nghề cùng lúc. Chị Ploy Ngọc Bích ban ngày làm banker, ban đêm viết tiểu thuyết. Anh Lý Thành Cơ vừa làm travel blogger, vừa làm tác giả sách và Marketing.
Những ngày đi làm mình vẫn giữ nhịp viết bằng cách block lịch viết vào sáng sớm. Lúc đó, những giọt năng lượng tập trung của mình đậm đặc nhất. Còn khi đêm về, thậm chí đến 14h chiều là giọt tập trung loãng như nồng độ caffeine trong ly cafe sữa tươi, những gì mình viết không còn quá chất lượng nữa.
Viết là highlight một ngày của mình, nói như tác giả Jake Knapp và John Zeratsky. Đừng tự trách bản thân vì viết không đúng số chữ như mục tiêu. Hãy cảm ơn khoảng không gian làm việc khác đã cho bạn khoảng cách để suy nghĩ về những điều mình sẽ viết. Và viết hằng ngày, rồi sẽ tích tụ thành 10.000 giờ để thành chuyên gia như Malcolm Gladwell đã nói trong “ Những kẻ xuất chúng”.
Thậm chí mình còn không khuyến khích bạn tốt lên 1% mỗi ngày. Phải có ngày này ngày kia, 1% mỗi ngày không hề ít và không hề dễ, giống như đi nâng tạ, bạn overload progress tính bằng tuần, tháng, chứ không phải bằng ngày.
Cái gì cũng cần thời gian, hãy xem trọng những thành tựu nhỏ trong ngày để bản thân luôn dồi dào động lực.
Thêm hơn 500 chữ của đoạn này nữa, thế là hôm nay mình viết tổng cộng 2203 từ, còn bạn thì sao?
KHI CƠM ÁO GẠO TIỀN CHEN CHÂN VÀO VIỆC VIẾT | NHẬT KÝ NGƯỜI VIẾT – NGÀY 4
Sáng hôm qua tôi viết được có hơn trăm từ rồi phải chuẩn bị đi làm. Tôi chuẩn bị post để đăng cho fanpage công ty, hướng dẫn nhân viên mới rồi quay và chụp chụp cái hình, cái clip để đó làm nội dung dần dần.
Có một điều tréo ngoe trong việc viết là “việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng”. Đó là khi bạn có cảm hứng và sẵn sàng viết cho người khác hơn, còn việc quan trọng nhưng không gấp là bản thảo của bạn thì tự nhiên lại lười ngang.
Tôi nghĩ là tôi chưa đọc đủ về đề tài đó nên tôi viết chưa được ổn. Nhưng vì ý thức được nó là việc quan trọng, tôi không chạy trốn mà tìm cách xử lý nó. Như là đang làm thì shipper báo cuốn sách tôi đặt đã tới – Chuyện người chuyện ngỗng.
Đã thế, cả hôm tạnh ráo, đến gần ra về như mưa bù cho cả ngày. Tôi nán lại công ty thêm một tiếng vì chị sếp đáng iu mời tôi và newbie ăn tối, tiện thể để quay luôn. Nhưng mưa vẫn tầm tã cho đến lúc tôi về. Và tôi kẹt trong dòng xe, đi đâu cũng kẹt cũng ngập hết 2 tiếng.
Tôi chưa bao giờ thấy người trung lưu nhiều như vậy, qua tỷ lệ xe hơi trên đường. Bà nội nó, hai làn đường hết 4 làn xe hơi dàn ngang, bực cả mình.
Về nhà, tôi không còn sức lực để viết, Tới kỳ, mưa, kẹt xe và ngập không phải là một combo tốt Tôi nghĩ mình không lặp lại vụ road rage của series Beef đã là một thành tựu rồi :)))
Nay tôi viết được 722 từ. Khá ít, nhưng không sao. “Tôi sẽ gắng sức hơn nữa” – Tôi nói như Đấu Sĩ của Animal Farm – George Orwell, nhưng tôi sẽ không ngây thơ để bị đi nấu keo đổi lấy một thùng rượu như Đấu Sĩ. Tôi sẽ nghĩ ra một hệ thống hay hơn để phục vụ cho việc viết.
CHẤT XÁM CỦA BẠN SẼ KHÔNG DỪNG LẠI Ở MỘT BẢN KẾ HOẠCH TRUYỀN THÔNG 6 THÁNG | NHẬT KÝ NGƯỜI VIẾT, NGÀY 5
Sau khi bất bình về vụ 35 tuổi phải nộp CV, giang cư mận lại tiếp tục bất bình về việc một ứng viên apply vị trí Account Executive bị bắt phải chuẩn bị 1 bản kế hoạch để chứng minh khả năng. Bên dưới là hàng loạt comment tiêu cực về việc nhà tuyển dụng bóc lột, thích đồ miễn phí.
Quan điểm của mình là thấy đáng thì làm, không thì thôi.
Hiện nay, kinh tế đi xuống, để có được việc làm không chỉ cần CV và portfolio nữa. Làm bài test để thể hiện năng lực cũng là điều cần làm thôi.
Càng lớn, bạn sẽ càng bớt than vãn về quy trình, chỉ cần biết việc cần làm mà bắt tay vào thôi.
Quả thật có những trường hợp “công ty” lấy cắp chất xám của ứng viên, nhưng cái bạn nhận lại là biết được đó không phải nơi đáng để đầu tư vào.
Giống mình, từng gửi bài cho một bên. Họ tiết kiệm tin nhắn đến nỗi không sửa bài đó và lấy ý tưởng của mình cho vào một bài khác. Làm truyền thông mà tiết kiệm tin nhắn đến mức đó cơ đấy.
Đương nhiên mình không vui, nhưng mình không ngừng viết chỉ vì như thế.
Mình cũng thấy thái độ cần tiền, cần reward cho tất cả mọi thứ không phải là một thái độ hay.
Giống như một ông chạy Be, khi mình nói mình trả bằng voucher, ổng liền bốc máy lên hỏi tổng đài xem voucher này có sử dụng được không, ổng hoàn trả được bao nhiêu tiền cho cái voucher đó. Cúp máy, ổng tiếp tục than phiền về việc chạy xe ôm giờ không giàu như xưa. Cuối cuốc xe, tiền cuốc là 31 nghìn, ổng bảo mình đưa 40k cũng được.
Việc chạy xe ôm không giàu như xưa là vì mấy người như ổng đòi làm 1 ăn 2 chứ ai mà ngồi đó than không biết.
Cách để có việc làm và mối quan hệ là trao đổi giá trị trước và nhận lại giá trị sau. Mình chẳng nhận được đồng nào khi viết hằng ngày những dòng này, nhưng biết đâu, nó giúp mình xây dựng thương hiệu, điều sẽ mang lại nhiều thứ khác đến sau nhưng càng làm sẽ càng giỏi. Nó tích lũy dần thành đòn bẩy.
Vậy nên, thấy đáng thì làm, không thì thôi. Cư dân mạng lúc nào chẳng bất bình, mỗi ngày lại bất bình một cái mới. Than vãn cho cố ngày qua ngày vẫn nghèo như xưa, không khá lên được đâu.
Còn hôm nay, mình viết được hơn 2k5 từ. Đáng lẽ là hơn, nhưng mình để quên sách ở nhà. Tối về mình viết tiếp. ^^
HÃY DÀNH THỜI GIAN DÀI ĐỂ VIẾT NGẮN | NHẬT KÝ NGƯỜI VIẾT – NGÀY 6
Gần đây có một comment trong bài Bàn về việc viết, phần 2, nói rằng “Có một số chỗ bạn bàn quá sâu như về khủng hoảng nữ tính mà mình thấy không liên quan bài viết cho lắm, những chỗ ghi trích đoạn cũng cần thật sự tinh tế và đơn giản hơn. Với cả nhiều chỗ kết nối giữa các đoạn còn chưa có sự gắn kết chặt chẽ cho lắm về ý nghĩa. Một bài viết dài nên chắc bạn đã dồn nhiều công sức cho bài viết rồi, nhưng nếu gắn bó với nghiệp viết bạn nên coi mỗi bài viết là một đứa con của mình và cẩn thận, chăm chút cho chúng. Hy vọng bút lực của bạn thật sự mạnh mẽ và bền bỉ. Mình ủng hộ bạn hết mình.”
Thì năng lượng mình nhận như thế nào, mình cho lại năng lượng như thế.
Vậy nên mình hoàn toàn hiểu vì sao bạn ấy nói mình viết chưa đơn giản.
Đoạn nói về khủng hoảng nữ tính là để mình giải thích ý khi viết một chủ đề lớn hơn bản thân, đôi khi, bạn sẽ đọc được những đoạn văn “đinh” giải thích được cả cuộc đời bạn chứ không chỉ nỗi lòng.
Nhưng do bạn ấy là phái nam nên mình nghĩ mình nói ra cũng không ích gì lắm.
Dẫu vậy, mình công nhận kết nối giữa các đoạn không cao.
Ý sau bạn ấy nói rằng mình chưa chăm chút, cẩn thận. Không phải là mình chưa, mỗi người viết đều cần một beta reader để bài viết khách quan hơn. Vả lại, mình đang tập viết hằng ngày, vậy nên % lượng viết không chất lượng sẽ cao hơn. Nhưng phần trăm dung lượng viết chất lượng cũng sẽ cao hơn, thuyết 10.000 giờ của Malcolm Gladwell, practice makes perfect.
Còn theo mình, practice makes perfect, nhưng đừng để sự cầu toàn làm nản lòng.
Đừng để những comment làm nản lòng, cái gì có lý thì nghe, không thì thôi.
Hôm nay, 22 giờ kém rồi mình vẫn chưa làm task chính của ngày do vướng một số việc đột xuất.
Nhưng không sao. Nay mình viết nhật ký người viết, dẫu rằng khá mệt, nhưng mình vẫn xuất hiện và viết được 419 từ.
Cố lên, bạn nhé.
LÝ DO BẠN TỐT NHƯNG KHÔNG AI CHƠI LÀ VÌ BẠN KHÔNG BIẾT ĐẶT GIỚI HẠN CỦA MÌNH | NHẬT KÝ NGƯỜI VIẾT – NGÀY 7 + 8
Một chủ đề gần đây tôi gặp chính là nhiều người thắc mắc (bao gồm cả tôi): Vì sao mình tốt mà không ai chơi cùng?
Với người khác, tôi an ủi, xong rồi sau đó nhận ra rằng họ không tốt như họ nghĩ. Hứa mà không làm, không biết đặt giới hạn cho bản thân, đó không phải là tốt.
Còn với bản thân, tôi nhận ra quãng thời gian tôi nghĩ là tôi tốt, hóa ra cũng chẳng tốt lắm. Như cuốn sách “Những kẻ xuất chúng”, Malcolm Gladwell đã nói đến điều mà nhà tâm lý học Robert Sternberg gọi là “trí thông minh thực tiễn”. Nó bao gồm các thứ như “biết nói điều gì với ai, biết khi nào thì nói, và nói ra sao để đạt được hiệu quả tối đa.”
Nó là thứ vạch ra sự thành công giữa Oppenheimer – cha đẻ của bom nguyên tử và Chris Langan – người có IQ cao nhất thế giới nhưng lại không ai nhớ mặt đặt tên.
Có thể tôi không nhờ được người này giúp khi cần Photoshop, nhưng tôi đã xoay sở và nhờ được người khác, kèm theo việc biết rằng có những người thực dụng quá mức, xem tôi như không mang lại cho họ giá trị, nên không kết nối với tôi nữa.
Có thể tôi không nhờ được ai mang hoa cho idol ngoài Hà Nội, đã thế 19h30 cần hoa, 19h29 shop bảo không có hoa của tôi dù tôi đã chuyển tiền từ đời nào. Xui, nhưng tôi thành công xin số điện thoại idol và xoay sở tìm shop hoa khác uy tín hơn để gửi.
Bạn trai nhận xét tôi quá tốt, tôi cũng biết thế, nhưng việc cho đi cũng là một phép thử cho những mối quan hệ xung quanh. Nếu người ta hồi đáp, thì tốt. Nếu không, tôi nhận được bài học về lòng tin vào con người.
Việc cho đi giống như xỏ khuyên lên người, chịu một chút đau đớn nhưng nhận lại một lỗ xỏ đẹp. Còn tình huống xấu là lỗ xỏ gặp vấn đề, bị tịt, nhiễm trùng các thứ. Nhưng tôi vẫn quyết định đi xỏ lại lobe hai bên và cố gắng lại một lần nữa với vị trí nhanh lành nhất này.
Hôm qua là một trong những ngày tôi không viết được chữ nào do lu bu cuộc sống. Tôi đành đi ngủ để hồi năng lượng, đến sáng thì viết xong bài khủng hoảng, hoàn thành bài trên 8 nghìn chữ. Tôi viết thêm 1k1 chữ là thành 8 nghìn, cộng với bài nhật ký này là hơn 1500 chữ.
Còn hôm nay thì tôi chỉnh lại website, mời bạn vào thăm ^^
ĐỪNG HỞ TÍ LÀ P..H..Ố..T.. NGƯỜI KHÁC
Thời đại này, khi con người thích hóng ph.. thì có một bộ phận đi lên bằng fame bẩn, uốn những câu chữ để điều hướng dư luận theo ý mình.
Tiếc rằng, sự thật mãi mãi là sự thật, đoạn clip chứng minh việc Taylor không đồng ý với Kanye còn được khui ra sau mấy năm, nói chi đến một cái brief và sản phẩm từ khách hàng.
Tôi muốn nói đến sự việc giữa SKIN1004 và anh designer freelancer. Học tập từ những vụ khủng hoảng truyền thông gần đây của các brand khác nhau, SKIN1004 đã xử lý khủng hoảng truyền thông một cách nhanh chóng, hợp lý và bài bản đến nỗi dân cư mạng đồn thổi brand tự tạo drama để nổi tiếng. Nhưng những người theo dõi brand này từ lâu thì sẽ biết đó không phải vibe của brand. Fame đi lên không vì lý do chân chính sẽ không bao giờ bền.
Chỉ biết rằng khách của anh designer nọ từ đây có lẽ sẽ đắn đo không biết có nên book anh ta không, sợ rằng sẽ lại thành đối tượng tiếp theo cho bài bóc ph.. của anh ấy.
Nếu không nắm chắc sự thật, chớ vội lên tiếng vì một cá nhân, trừ phi có tầm ảnh hưởng lớn, khó mà chống lại cả một công ty với bao nhiêu cái đầu, bao nhiêu chất xám.
Theo Khuất Quang Hưng, tác giả cuốn sách “C.h.ế.t vì cái thái độ”, một cuốn sách gối đầu giường về khủng hoảng truyền thông, “thông tin minh bạch chính là một trong những nguyên tắc quan trọng khi xử lý khủng hoảng. Không quanh co, không giấu giếm sự thật, nói sớm và nói tất cả luôn là biện pháp được cho là tốt nhất khi xử lý các vụ khủng hoảng.”
Với thời đại 1m vuông 10 người bóc p.h.ố.t như thế này, có lẽ sắp tới sẽ nhiều workshop và khóa học được mở ra để xử lý khủng hoảng truyền thông lắm.
CỨ DÍNH ĐẾN TIỀN LÀ MỌI THỨ KHÁC ĐI – 9 CÁCH ĐỂ TẬP TRUNG HƠN KHI VIẾT | NHẬT KÝ NGƯỜI VIẾT – NGÀY 9-10
Hôm qua mình viết được 359 từ, nhưng không nói ra được vì mình lên bài về SKIN1004 và anh designer.
Còn hôm nay, do dậy trễ nên mình tạm thời chưa viết được chữ nào cho dự án sắp tới cả.
Cứ dính đến tiền là mọi thứ khác đi.
Như một người anh của mình, viết review phim tự do rất hay, còn viết báo thì không hay bằng những gì anh viết phi lợi nhuận.
Như bài khủng hoảng của mình bị cắt đi chắc 5k từ, mình cũng nản chứ, tự hỏi tự do ngôn luận là gì.
Bị cắt bài ai cũng không vui.
Mấy ngày nay mình còn gặp vấn đề tập trung khi viết. Giống như bạn đề ra một mục tiêu có lợi nhuận, tự nhiên imposter syndrome ập đến và bạn chẳng muốn viết gì cả, vì tiêu chuẩn bạn đề ra quá cao.
Vậy nên mình lên platform công cụ tìm kiếm đứng thứ 2 sau Google chính là Youtube, và mình sẽ tóm tắt cho bạn video từ tác giả sách Brandon McNulty.về 9 cách làm sao để tập trung hơn.
- Hãy làm môi trường viết của bạn trở nên nhàm chán nhất. Không điện thoại, không TV, Podcast. Một bí quyết hay mà mình sưu tầm được để tập trung viết chính là ra quán cafe, đeo tai nghe và đừng mang theo sạc laptop. Nếu laptop bạn hơi chai pin và bạn chỉ có 2-3 tiếng thì càng tốt nữa.
- Nhắc bản thân nhớ về mục tiêu viết dài hạn. Bạn cần viết điều gì, và tại sao điều đó quan trọng với bạn.
- Định nghĩa mục tiêu viết ngắn hạn hằng ngày: đó có thể là viết 2000 từ, edit 5 cảnh, sửa một lỗ hổng trong plot truyện,v.v…
- Cho bản thân một deadline để chống lại sự cầu toàn trong bạn, đó có thể là động lực bên ngoài hoặc một deadline bạn tự đặt ra cho mình. Nói cho bạn bè chuyện đó để bạn có trách nhiệm hơn với sản phẩm của mình.
- Tạo ra một hệ thống tưởng thưởng để quá trình viết trở nên vui vẻ, dễ chịu hơn. Giống như mình hay mua chân gà rút xương sau khi viết tốt. Tác giả Mc Nulty này đã thưởng cho chính mình PS5 sau khi viết xong bản nháp thứ ba cuốn sách của anh ta.
- Viết một tờ giấy note chữ “Finish/Hoàn thành”, dán vào laptop để gợi nhắc bản thân về chuyện hoàn thành tác phẩm để nhắc nhở bản thân tập trung viết.
- Nhắc nhở nửa thời lượng viết. Điều này giống như Pomodoro nhưng là một tiếng thay vì 25 phút.
- Chọn nhạc nền viết hiệu quả, tốt nhất là nhạc không lời.
- Học cách yêu thích quá trình viết để đi cùng con chữ một cách lâu dài.
Hôm nay mình viết được 1804 từ. Còn bạn thì sao, có tập trung viết được không? ^^ Comment chia sẻ cho mình với nhé.
CẦN TÌM NGƯỜI VIẾT CHUNG ĐỂ VƯỢT QUA 8 LÝ DO NGƯỜI VIẾT THẤT BẠI | NHẬT KÝ NGƯỜI VIẾT – NGÀY 11
Mình vẫn chưa vượt qua được nỗi buồn bị cắt 5k chữ khỏi bài viết 8k chữ. Hiện tại mình còn 1 bài khủng hoảng, 2 bài về làm gì khi thần tượng dính p.h.ố.t, tám chương Góc khuất người con gái và phần 3 của bàn về việc viết.
Nhưng mình vẫn không dành thời gian để viết. Có lẽ do mệt mỏi, không dậy được sớm.
Vậy nên mình tiếp tục xem clip của nhà văn Brandon McNulty. Mình sẽ tóm tắt 8 lý do người viết thất bại nhé.
1.Kỳ vọng phi thực tế
Điều này có thể là mong muốn làm người viết nổi tiếng ngay lập tức. Nhiều newbie có tư duy ăn xổi ở thì muốn cuốn sách của mình được chuyển thể thành phim, hoặc thành tiểu thuyết ăn khách, hoặc muốn bản thảo hoàn thành trong vòng mấy tháng, thì điều này rất khó xảy ra. Viết là một kỹ năng, như bài Bàn về việc viết phần 1 của mình (link ở comment) thì viết cần rất nhiều nguyên liệu đầu vào để bài viết được chất lượng, nói chi đến một cuốn sách.
2. Thiếu kỷ luật
Thiếu kỷ luật thì không có gì thành công được cả. Bạn phải hiện diện, viết thường xuyên để rèn luyện kỹ năng, dành thời gian ra để viết thay vì lướt mạng xã hội.
Để có động lực kỷ luật viết, mình gợi ý bạn nên theo dõi anh Đức Nhân. ^^ Anh ấy chuẩn bị ra ebook về Kỷ Luật, mình nghĩ sẽ rất hữu ích cho mọi người, không chỉ người viết.
3. “Cưỡng ép” một câu chuyện
Điều này dẫn đến nhiều câu chuyện đầu voi đuôi chuột, khi McNulty bắt đầu rất hào hứng nhưng chỉ được vài chương, sau đó thì hứng thú cạn dần, có thể vì thiếu kỹ năng, thiếu kiến thức. Nhà văn này nhận ra việc viết tiếp dẫu không có cảm hứng là một sai lầm vì nó gây tốn thời gian và năng lượng. giải pháp là hãy tìm cái hay hơn mà viết, hoặc nạp năng lượng cho bản thân và viết đoạn khác.
4. Thiếu kỹ năng
Điều này không chỉ bắt gặp ở newbie mà còn ở những cây viết lão luyện. Nếu những cây viết mới họ cần thử nhiều thứ để tìm ra phong cách của bản thân, những cây viết lão luyện cần liên tục trau dồi kỹ năng để có thể chinh phục những mục tiêu viết khác nhau và sống được với nghề.
5. Nhân vật nông cạn
Một bác sĩ yêu nghề thì chẳng làm ai hứng thú, nhưng một bác sĩ hút thuốc thì lại thú vị hơn hẳn. Bí quyết ở đây chính là cho nhân vật một mâu thuẫn trong tính cách, trong thiện có ác, trong ác có thiện, có mục tiêu và động lực rõ ràng.
6. Thiếu chi tiết
Chi tiết là bụi vàng của tác phẩm. Có sự khác biệt giữa “Nhân vật này đi xe hơi” và “So baby pull me closer in the backseat of your Rover that I know you can’t afford – Closer (Chainsmoker ft Halsey)”
7. Câu chuyện thiếu động lực về mặt cảm xúc
Tác giả này có một so sánh rất hay: “Nếu bạn là nhà văn, bạn là nhà buôn thuốc phiện, chuyên buôn bán cảm xúc”. Anh ấy nói rằng phải có một cảm xúc cốt lõi cho câu chuyện của bạn để cuốn hút người đọc.
8. Bạn chưa đủ may mắn
Bạn có thể nghĩ rằng may mắn là một thứ nhị nguyên, không thể kiểm soát, nhưng McNulty đưa ra một công thức: May mắn = Sự kiên trì + Cơ hội + Thời điểm. Nếu bạn kiên trì, nắm bắt mọi cơ hội, thời điểm sẽ đến với bạn.
Để vượt qua những điều này, thì mình cần một người viết cùng đồng hành, work date và tổng kết thành quả cuối ngày cho có động lực. Vậy nên, nếu ai hứng thú thì pm mình nhé ^^
Follow mình trên mạng xã hội để đọc những bài viết này hằng ngày nhé:
Be Real in a Fake World,
Narcy Nguyễn.