Tôi cũng ước gì tôi nói dối, nhưng bài viết này, trong 5435 chữ, tích cực hơn bạn nghĩ.
“Sức khỏe không luôn đến từ viên thuốc, sức khỏe đến từ việc chú ý đến bản thân.
Viên thuốc chỉ giúp làm giảm các rào cản, gây cản trở cho cơ thể bằng quái ác gây tử thần.
Sức khỏe không phải là sự thiếu vắng bệnh tật, mà là khả năng vượt qua bệnh tật.
Một số bệnh tật là bình thường của tự nhiên, còn một số khác là sản phẩm của sự ngu ngốc của chúng ta.
Ngược lại của bệnh tật không phải là sự vắng mặt của nó, ngược lại của bệnh tật là sự nhận thức về nó.
Để điều trị bệnh tật, chúng ta phải nhận thức về nó trước, bệnh tật được nhận thức là bệnh tật đã được điều trị một nửa.
Cuối cùng, sức khỏe ưa thích những người yêu sự khiêm tốn, bền vững ưa thích những người chuộng sự đơn giản.” – Abhijit Naskar
Bài hát gợi ý: Recovery – James Arthur
Sáng 4h30 dậy, tôi uống vội ly cafe gói Nescafe cho nhanh. Thói quen vội vàng này: từ ăn vội, tới uống vội, tới việc bấm còi xe ngay lúc giây đèn đỏ chuyển về 0 là do Sài Gòn trui rèn tôi. Tôi lên thay đồ để đi tập thể dục với mẹ. Ngày đầu năm ở Sài Gòn vào lúc 5h30, 6h sáng thường se se lạnh, nên tôi khoác thêm chiếc áo khoác thun bình dân màu xanh lá, mặc chiếc áo màu đỏ DBSK đã cũ sờn và một chiếc quần đùi màu đen. Vì giờ này còn sương, mẹ bảo là để ngấm vào đầu không tốt nên tôi đội thêm chiếc mũ “Make money not friends” của brand Smaker mà founder là anh rapper Andree Right Hand. Một combo không đâu vào đâu, tôi biết. Nhưng 5h sáng thì ai ngắm nhìn? Có những người mà việc outfit đi tập thể dục của người ta đẹp và là một động lực lớn để họ đi tập gym. Tôi thất nghiệp nên chỉ có thế, còn không có cả kem chống nắng để bôi như Haruki Murakami [1] trước khi chạy bộ dù ông là một người đàn ông nhưng vẫn trang bị đủ kiến thức rằng ánh nắng mặt trời chính là tác nhân gây lão hóa mạnh nhất. Thì tại công ty tôi làm lâu nhất là chỉ có tám tháng (vâng, tôi biết, một con số vô cùng nhỏ. Triệu chứng âm tính của bệnh rối loạn phân liệt của tôi chính là không giữ được bạn và không giữ được việc lâu, tôi cũng cố lắm rồi). Vậy nên, tôi không có chi phí để mua kem chống nắng bôi hằng ngày, hoặc nước hoa để xịt trước mỗi khi đi làm như bạn trai tôi, hoặc skincare để giữ cho da khỏe đẹp kiểu clean girl như bạn tôi Bình Yên làm bác sĩ da liễu. Bảng phấn mắt tôi xài là từ năm cấp 3, tức khoảng mười năm trước. Có thể nó đã biến thành những chất gây ung thư, nhưng thôi, nghèo thì chịu. Xem như không biết, để ngu si hưởng thái bình.
“Ta phải có niềm tin. Đầu tiên là đấm boxing chừng năm phút thôi rồi bạn nghỉ, sau đó là mười phút, mười lăm phút. Đấm boxing cho đến khi nào mà tháo hết mồ hôi ra đó, con chó trầm cảm nó kiệt quệ, nó không có làm gì được bạn hết. Và như vậy đó, một giờ đấm boxing, nó nuôi bạn cả nửa ngày, mà hai giờ đấm boxing là nuôi cả ngày. Thật đó! Tại vì bạn nâng cái thể chất, cái lực tinh thần của bạn lên thì con chó trầm cảm nó không tấn công được. Thường con chó trầm cảm nó chỉ canh khi nào mình yếu đuối từ thể lực cho tới tinh thần, thành ra là bạn rất là khó để nâng cái sức bật tinh thần lên liền, mà sức mạnh thể lực thì mình có thể nâng lên được, cho nên là bạn hãy cố gắng siêng năng, kiên trì tập thể lực. Buổi sáng hai tiếng, nãy thầy nói là một, hai tiếng nhưng bây giờ thầy phải nhấn mạnh là hai tiếng, buổi chiều hai tiếng. Tất nhiên không phải là đấm boxing không, minh kết hợp chạy bộ, đi bộ, thậm chí là tập yoga, các môn khác để nó có sự quân bình. Và ngoài ra thì bạn ở Vũng Tàu thì nên thường xuyên ra biển, để được tiếp xúc với sóng biển, với các âm thanh tự nhiên, với thiên nhiên, với đất trời, càng nhiều càng tốt.”[2]
“Nhưng mà cái nhà của con chưa bán được đúng không?”
“I’m sad again, don’t tell my boyfriend. It’s not what he’s made for/ Tôi lại buồn nữa rồi, đừng nói cho bạn trai tôi biết. Đó không phải nhiệm vụ của anh ấy.”[7]
“Viết là một cách để chết.”
“Mình sống lỗi vãi l*n.”
“Chúng ta có trách nhiệm với những trải nghiệm xảy ra không phải do lỗi của chúng ta. Nó là một phần của cuộc sống”
“Khai sáng là sự thoát ly của con người ra khỏi tình trạng vị thành niên do chính con người gây ra. Vị thành niên là sự bất lực không thể vận dụng trí tuệ của mình một cách độc lập mà không cần sự chỉ đạo của người khác. Tình trạng vị thành niên này là do tự mình gây ra một khi nguyên nhân của nó không phải do sự thiếu sót trí tuệ, mà do sự thiếu sót tính cương quyết và lòng can đảm, dám tự mình dùng trí tuệ phục vụ cho mình mà không cần đến sự chỉ đạo của người khác.” [10]
Đọc phần tiếp theo: Những điều giữ tôi còn sống
Nếu bạn thấy trải nghiệm của tôi hay, xin hãy ủng hộ cho tôi tại đây.