Khai bút dưới 1.000 chữ.
Dear haters, who’s loving you? – B Ray
Bài hát gợi ý: Dear Haters – B Ray
Nhìn lại Góc Khuất Người Con Gái
Đã 9 năm trôi qua từ những sự kiện trang đầu tiên của Góc khuất người con gái và 1 năm trôi qua từ khi tôi bắt đầu viết cuốn hồi ký này vào đầu năm 2024.
Hôm nay là ngày mùng 1 Tết Ất Tỵ 2025, tôi muốn bắt đầu bằng việc nhìn lại hơn 80 nghìn chữ đầy đau thương này.
Tôi đọc lại những gì mình viết và rút ra một câu:
Bi kịch + Thời gian = Hài kịch.Câu này xin mượn của em Nguyễn Minh Triết.
Hóa ra mình từng đau đớn vì những chuyện cỏn con như bị bạn đăng hình dìm lên mạng.
Hóa ra mình từng tủi hổ vì bị bạn trai lợi dụng như vậy.
Thậm chí cái poster cũ còn bị lỗi font cơ ạ.
Tuy nhiên, tôi cũng hiểu ra rằng, những gì mình cho là cỏn con từng là cái gai to tướng của cuộc đời vào một khoảng thời gian nào đấy. Và tôi đã chẳng thể vượt qua nó được nếu tôi không viết nó ra.
Có những đau đớn mình đều sẽ phải gặp không sớm thì muộn trong cuộc đời.
Không liên quan, nhưng thỉnh thoảng được nhắc phong long trong comment cũng làm tôi vui vì tôi cũng có haters như anh Tornad đấy. Bạn thì hô hào người ta vote trên Youtube để Spiderum không ra clip từ bài viết của anh ấy, còn người ta trong năm qua viết được 6/7 cuốn sách rồi.
Một reader nhắn tôi rằng thấy tôi đỡ hằn học hơn xưa.
Tôi vui vì điều đấy.
Tôi vui vì mọi người không còn thấy tôi tội nghiệp trầm cảm hết thuốc chữa để mà donate.
Cảm ơn mọi người nhé.
Ebook Viết 101
Năm mới đến, tôi mang tham vọng viết vài cuốn ebook.
Gần đây tôi đang viết một chiếc ebook cũng không hẳn là nhỏ xinh, nhưng có phần này tôi muốn khoe.
(Và trước khi các haters bảo “ả Narcy sống trên trời lại sắp đi bán khóa học đấy” thì ebook này miễn phí ạ)
“Viết làm sao để ra chất của riêng mình.
Vậy chất là gì?
Trước khi tìm hiểu chất là gì, mình xin được trích dẫn rapper B Ray vì trong bài Dear Haters anh ấy đã nói quá hay về việc chất không phải là gì.
“Vì chất không phải là khi, mày hổ báo và hung dữ,
Chất không phải là quần, hay là áo, hay là thứ,
Mà mày thấy trên MV, hay TV, hay đổ máu,
Chất không phải kẻ mạnh khi mày bước lên sàn đấu,
Chất không phải hình xăm, chất không phải là tiền,
Chất không phải đánh nhau trước khi ngồi xuống nói chuyện,
Chất không phải dẫm nát lên mọi thứ đang cản chân,
Chất là khi mày ghét, và biết yêu thương bản thân.”
Chất là khi bạn thoải mái, tự tin là chính mình, và như dòng cuối của đoạn trích trên, chất còn là việc bạn chấp nhận con người mình. Vậy sự thoải mái, tự tin, lòng chấp nhận ấy từ đâu ra? Chính là khi bạn có kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm, qua việc đào sâu, mài dũa chuyên môn của mình; chất sẽ tỏa ra như một cái vibe khó có thể bị sao chép và nhầm lẫn với người khác.
Và điều quan trọng chính là chất có thể thay đổi theo thời gian, vì thứ duy nhất bất biến chính là sự thay đổi. Vậy nên, đừng để những bình luận “Bạn đã mất chất” làm ảnh hưởng đến mình. Hãy tâm niệm: “Chất không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi mà chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác, từ con người cũ thành con người mới.””
Gần đây tôi làm gì nữa?
Tôi chơi với người này người kia, friend Facebook với anh Tornad và cả người phản biện anh Tornad, học trò viết của chủ nhân bài “Tham vọng của thành phố” và friend Facebook với cả người phản biện bài đó, thậm chí cực kỳ gợi ý mọi người đi học khóa học viết của người đó.
Lên kế hoạch vừa viết vừa kiếm tiền.
Xem Mưa trên cánh bướm xong lại muốn viết một bài về Tính gia trưởng của phái nữ mà mãi vẫn ngâm.
Quan trọng nhất là hồi phục khỏi những sang chấn tâm lý của dòng đời.
Những lời cuối cùng:
“Dear haters, ngồi xuống,
Nói tao nghe ai đã khiến cho mày buồn,
Vì tao biết, là mày thiếu thốn tình thương,
Tương lai không định hướng, và trí óc không bình thường,
Để phải ghét 1 thằng trên mạng, mà mày không quen,
Liệu ba mẹ mày có biết cái cách mày ngông nghênh?
Có thật sự mày ghét tao vì vài lời tao nói?
Vậy thì mày còn ghét tao lâu lắm, fuck you boy.”
Dạo này thì tôi thấy mình hơi hư vô.
Trong tất cả những điều haters chửi tôi, 1% đã giúp tôi đỡ tiêu cực.
99% còn lại, tôi còn chẳng nhớ bạn là ai và nói cái gì trừ vài comment tôi biến thành nguồn content vô tận.
Tôi nghĩ nếu có những thứ mình nói ra không thay đổi được gì thì mình không nên nói.
Nhưng tôi thấy cái cảnh tượng bạn nhớ những gì tôi viết từ thời nảo thời nào, xong phải quay lại bài viết của “ả” để trích dẫn đúng ngày tháng năm, xong một người khác bảo ôi đó là những gì ả Narcy viết đấy, xong cười hú hí với nhau trong khi “ả Narcy” đó còn chả nhớ ả viết cái gì, nó nực cười lắm ấy.
Dành tâm trí làm cái gì có ý nghĩa cho đời đi, ghét nhau làm gì, rồi tất cả cũng về với cát bụi mà thôi.
(Hoặc ít nhất bạn cũng nên nhớ là một câu nên có đủ chủ vị mới là câu hoàn chỉnh nhé)
Chúc mừng năm mới 2025.
Be Real in a Fake World,
Narcy Nguyễn