Lớp 11: Làm tình như đàn ông

Nam và nữ sau khi làm tình

Đọc phần trước: Giáo dục giới tính Việt Nam: không biết phải cảnh tỉnh đến bao giờ?

“Đàn ông khi ở trên giường thì nói mấy lời nhớ thương người phụ nữ đang cùng mình quấn quýt, khi xuống giường thì lập tức quên đến không còn một chút. Phụ nữ, khi ở trên giường thì quên đi người đàn ông bên cạnh mình, nhưng bước xuống giường, lại nhớ thương người đàn ông ấy đến ghi lòng tạc dạ.” – Diệp Lạc Vô Tâm

Bài hát gợi ý: Still be friends – G-Eazy ft Tony Lanez, Tyga

Sau chuyện bắt cá hai tay thì tôi không còn chơi với mấy đứa ra Vẻ nữa. Thế là do ngồi gần nhau, cũng có lẽ thấy tôi tội nghiệp nên tôi đi chơi với Chích Bông và Bình Yên.

Lúc đấy thì Xe Tải đang học lớp 12. Mà lớp 12 thì chuyện gì quan trọng nhỉ? Không biết bạn gái hay là điểm số điều gì quan trọng hơn nhỉ?

Xe Tải dẫn tôi ra quán cafe mà tụi tôi hay âu yếm để chia tay. Bịn rịn lắm. Tôi khóc, Xe Tải cũng khóc. Tôi cảm thấy

“Ôi, cảm xúc lên xuống như tàu lượn vòng siêu tốc này mới là tình yêu chứ. Hình như anh ấy yêu mình thật lòng.”

Mãi về sau tôi mới biết là đó là một trong những sự thật bí ẩn của tình yêu. Chúng ta lậm phim Hàn Quốc quá nên nghĩ tình yêu phải sóng gió mới là tình yêu, trong khi đó chỉ là sự hỗn loạn và sự tự hủy của đôi bên. Tình yêu thật sự sẽ êm đềm hơn nhiều, như các anh trai hay khen bồ mình: “Cô ấy làm anh thấy bình yên.”

Còn tôi thì bình yên như đời Thúy Kiều, có thế mạnh khuôn mặt và tính cách, hút trai quá nên mãi chẳng thấy ai khen tôi đem lại bình yên cho ai cả.

Tôi từng nói bọn trí thức sẽ không đụng vào người bạn đâu, bọn nó sẽ chỉ quấy rối tâm trí bạn thôi, phiên bản mở rộng của định luật này là: “Trừ bọn trai hư ra, chúng nó sẽ đụng vào người bạn và quấy rối tâm trí của bạn cùng một lúc.”

Xe Tải nói chuyện rất là văn vẻ, nào là “Chúng ta còn trẻ quá”, nào là “Anh phải chạy theo danh vọng. Tiếc là không gặp được em sớm hơn”, thậm chí có lần Xe Tải nói rằng có ý định đi du học Tây Ban Nha. Tôi trả lời trong một giây: “Em sẽ chờ anh.” Nghĩ lại cũng tài khi nói được câu đó, chứ bây giờ tôi bị vấn đề về niềm tin nặng.

Đâu đó trong khoảng thời gian này, tôi quyết định không coi phim Hàn nữa vì không muốn bị tiêm nhiễm những kỳ vọng không thực tế của tình yêu vào đầu. Tôi chuyển sang coi phim US-UK và thấy hay hơn nhiều, tình yêu không phải là tất cả vì tư bản khiến thế giới đó chạy theo đồng tiền nhiều hơn, điều đó phù hợp hơn với tôi vì tôi vốn chuộng chủ nghĩa hiện thực hơn chủ nghĩa lãng mạn.

Nghĩ lại thì tôi thấy mối quan hệ giữa tôi và Xe Tải chẳng giúp gì cho tôi nhiều ngoài việc có người nói chuyện mỗi ngày cho đỡ cô đơn, nâng đỡ về mặt tinh thần, cho đến khi tôi nhớ ra rằng có lần sau khi đi phim HD, tôi đang kể chuyện bố tôi làm cho tôi có vết thương lòng thì Tải chỉ quan tâm đến chuyện sách nào hay mà không mảy may quan tâm gì đến nỗi đau của tôi. Khi tôi đề cập đến chuyện ấy, Xe Tải bảo: “Anh biết em buồn nhưng anh không thể nào ủng hộ chuyện em nói xấu gia đình mình được.”

Đúng là người ở Phú Mỹ Hưng thì làm sao mà hiểu được người ở Thủ Đức vào khoảng thời gian trước khi lên thành phố Thủ Đức. Nâng đỡ tinh thần dữ rồi đó.

Trong nhật ký điện tử tôi ghi hồi ấy thì tôi có nói rằng: “Thế giới này mồm miệng quá đáng sợ nên tôi đã tìm quên trong tình yêu để không phải đối mặt và xã giao với những người khác.”

Sau khi đậu một trường đại học liên kết nước ngoài nổi tiếng ở Bình Dương, Xe Tải giữ đúng lời hứa quay trở lại với tôi. Và tất cả những gì tụi tôi làm là phiên bản tránh thai của mối quan hệ không ràng buộc.Lúc này thì tôi chuyển sang chung cư đối diện trường. Bố tôi chịu khó tạo điều kiện cho tôi học tập. Tuy nhiên, đứa ngơ ngơ như tôi thì chỉ dùng chuyện đó để yêu đương nhăng nhít thôi.

Bởi vậy, các lứa sau ngay năm lớp mười đã được hướng dẫn nên ghi ba mục tiêu khi vào trường, tôi cảm thấy ghen tị vì lòng tốt lại khó kiếm như thế.

Tôi đã phải giữ kín chuyện này không dám nói với bạn bè vì tôi không tin bè của tôi. Nói cho một người biết, hôm sau tự nhiên cả lớp biết. Tôi học cách giữ những chuyện riêng chỉ riêng tôi biết và chỉ hỏi những chuyện như hôm nay kiểm tra hay gì vì những đứa nhiều chuyện nó sẽ nằm lòng những chuyện đó. Như B Ray hát trong bài “Ta có nên”:

“Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng, ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng”.

Dần dần, những ai biết gì quan trọng họ sẽ biết giữ mồm miệng, nhưng để không ai biết thì có những thứ nên “sống để bụng, chết mang theo.”

Tuy nhiên, vấn đề về niềm tin này làm tôi chỉ tin tưởng bản thân tôi, và mạng lưới những sự giúp đỡ của tôi thu nhỏ lại chỉ bằng một chàng trai mà tôi đang cặp kè lúc đó. Và như vậy là quá ít, đến nỗi sau này người tôi tin tưởng để thổ lộ tâm sự là chị tâm lý gia vì những đớn đau cuộc đời của tôi đã vượt quá sức chịu đựng, bạn trai tôi lúc đó, hãy gọi là Phần Lan, bay từ Phần Lan về Việt Nam đưa tôi đi bác sĩ tâm thần. Đây sẽ là câu chuyện cho một dịp khác.

Quay lại với chuyện Xe Tải thì tôi biết chắc rằng lên đại học Tải đang cua những người khác luôn, nhưng tôi chẳng thể làm được gì. Tất cả những gì tôi và Xe Tải làm là hì hục và thổi lửa. Dần dần, cảm giác bị lợi dụng trồi lên trong tôi.

Đến một lúc nào đó, tôi vô tình thấy hình một người con gái khác được để làm hình nền điện thoại của Xe Tải, tôi hoảng hốt trả điện thoại lại cho hắn. Và khi hắn ta chở tôi về chung cư, tôi nói rằng muốn chuyện này kết thúc ở đây. Hắn thấy được sự hoảng hốt trong mắt tôi, biết tôi thấy điều gì nên cũng đi về.

Có một định luật tôi đọc được ở đâu đó là một chuyện phải tệ hơn bạn mới biết được rằng nên từ bỏ nó. Nhưng Google cho tôi biết rằng có một định luật khác rộng hơn gọi là quy luật nỗ lực đảo ngược. Quy luật này lần đầu tiên được đặt ra bởi tác giả Aldous Huxley, người đã viết rằng:

“Chúng ta càng cố gắng làm điều gì đó với ý chí có ý thức thì chúng ta càng ít thành công. Sự thành thạo và kết quả của sự thành thạo chỉ đến với những người đã học được nghệ thuật nghịch lý của việc làm và không làm, hoặc kết hợp thư giãn với hoạt động, buông bỏ phần con người của tôi để bản thân bị chiếm lấy bởi những nội tại và sự siêu việt mà họ chưa từng biết đến.”

Áp dụng vào mối quan hệ giữa tôi và Xe Tải thì khi mối quan hệ chỉ toàn tình dục, tôi càng cố dùng tình dục thuyết phục gã, gã càng coi thường tôi. Rồi tôi không cố nữa, bản lĩnh muốn chinh phục trong hắn trỗi dậy, nhưng điều đó không thuyết phục được tôi. Dù đôi lúc hắn ta cũng hỏi đi chơi, đi ăn, có bài gì không biết làm để hắn chỉ cho, tôi biết tôi không nên dấn sâu vào mối quan hệ này nữa nên gã không thuyết phục được tôi nữa. Từ đó gã lại càng ám ảnh và trả lời tin nhắn của tôi nhanh hơn.

Nghịch lý thay, điều đó càng làm Xe Tải cuốn lấy tôi hơn, vì anh ta bỏ nhiều công sức ra nhưng lại không có được tôi. Có lần, hắn hẹn tôi xuống bãi đất dưới chung cư bên cạnh Lotteria ra nói chuyện. Tôi xuống, lạnh lùng bảo: “Muốn gì nói cho xong đi.” Xong hàng xóm tôi vốn nhiều chuyện (hàng xóm kiểu mẫu Việt Nam, hồi xưa thấy con gái đi về trễ là đồn đi làm gái, ngày nay thì sẵn sàng bán thông tin những người về bệnh nhân Covid vì sợ lây bệnh), thấy Tải, hét ầm lên là:

“Thằng này mày cứ lập lờ ở chung cư, mày muốn gì?!”

Tải bị bất ngờ vì thái độ của tôi và bị giật tôi, sợ hãi vì bị phát hiện, nhục nhã đi về, chứ biết làm gì bây giờ.

Được một thời gian độc thân thì tôi lại lọt vào tầm mắt của hotboy lớp 12 Lý lúc đó, hãy gọi anh này là Cảm. Tôi thấy cũng đẹp trai nhưng vẫn muốn tìm hiểu để xem nhân cách anh ta như thế nào. Tôi sẽ để mọi người tự đánh giá anh ta qua những câu nói bất hủ sau:

Cảm cua tôi chỉ vì mùi dầu gội của tôi thơm. Tôi thấy hơi nhảm, nhưng rồi lớn lên tôi nhận ra rất nhiều người ấn tượng với mùi nước hoa của phái nữ, nên thôi, giờ cũng không phán xét nữa. Tuy nhiên, vấn đề là tôi thích được chú ý vì tính cách và tài năng hơn là vẻ bề ngoài. Cảm nói:

“Anh thấy học sinh trường mình cũng tài ấy nhỉ, chưa con nào có bầu.”

Và sau khi cựu học sinh trường K được Forbes 30U30 công nhận nhưng dính phốt quấy rối tình dục nữ sinh thì tầm quan trọng của sự đồng thuận mới được quan tâm. Trước đó, người ta chỉ nghĩ không để lại hậu quả là được, rằng nỗi đau hữu hình mới là nỗi đau đáng được lưu tâm đến, còn nỗi đau tinh thần thì bị lơ đi trông thấy.

Cảm nói: “Em đi chơi đêm vậy anh không thích đâu” trong khi những nơi Cảm thường xuyên lui tới là nơi đầy khói thuốc (Cảm từng cãi nhau với một người lớn nói rằng học sinh mà bày đặt hút thuốc), bàn billiard nơi các em gái hay khoe đường cong khi thụt bóng, quán pub thì lành mạnh hơn là quán bar. Hẳn là vậy. Mình làm được còn người khác làm thì mình giãy nảy.

Cảm phát biểu bâng quơ: “Anh nghĩ sau này người đàn ông sẽ ngoại tình một chút rồi về với gia đình nhỏ của tôi.” Thời đó thì những mối quan hệ đa thê chưa thành xu hướng, nên việc lãng mạn hoá và ngụy biện cho sự ngoại tình như vậy, tôi nghĩ là không phù hợp với một học sinh nam 17 – 18 tuổi.

Đỉnh điểm: ngày hôm trước tôi đi chơi với câu lạc bộ, tôi có hơi thân thiết quá với với anh trưởng câu lạc bộ. Tôi nghĩ là chọc mọi người cười cho vui thôi, vậy mà hôm sau, hotgirl X, bạn của Cảm, nói với Cảm tôi là đứa hám trai. Cảm ra hành lang nói chuyện với tôi, bảo rằng con đó cũng hám trai kém gì ai đâu.

Tôi nghe mà bực tôi vì biết rằng Cảm sẽ không bênh tôi đâu, vì hắn trọng mối quan hệ hơn là danh dự của tôi. Cảm tiếp tục: “Nghe đồn lớp 11 Tin có đứa thích anh đấy, nhưng anh mới là người có được em bây giờ.” Tôi kiểu thầm nghĩ: “Kinh. Tao là cái cúp, cái huy chương của mày à?”

Tôi nghĩ Binz không có ý vật hóa phụ nữ trong câu hát:

“Người ta nói người con gái đi bên cạnh là món trang sức quý nhất, thế nên anh lấp lánh.”

Tuy nhiên, đó là cảm giác của tôi sau hai năm học ở cái trường này: Bị xem như chiến lợi phẩm của bọn đàn ông, không ai xem tôi là con người có cảm xúc, tài năng, niềm tin và niềm đau cả.

Trường có tổ chức đi Đà Lạt, tôi thấy Cảm hãm không chịu nổi, tôi không thèm đi. Nghe nói, Cảm và đám bạn trai hư của Cảm đã đẩy bạn thân tôi và bồ của nhỏ vào trong tủ quần áo. Chắc để chơi trò bảy phút trên thiên đường.

Lúc đó sắp 14/2. Thế là để trốn nghĩa vụ Valentine, tôi đành chơi một vố thật lớn.

Ngày 13/2, 18 giờ, tôi nấu cơm tối xong xuôi, bên tai mẹ bảo mẹ không cho đi đâu, con gọi bố đi. Tôi vội vội vàng vàng lao ra khỏi nhà và thề rằng mùi vị bao dung đầy quyến rũ của tự do đã ập tới mặt.

Trước khi đi, Cảm gọi hỏi đi đâu, với ai, làm gì, kỹ hơn hôm qua, bảo là anh không vui đâu, em đi đi. Tôi kêu về rồi nói chuyện.

Trước đó cũng nói với Xe Tải rồi kêu: “Em đi về rồi sẽ hỏi anh câu này.” Trên đường đi Tải nhắn: “Anh tưởng em nói sẽ quay lại với anh, nhưng rồi nghĩ lại thì có gì đó không đúng”, và rồi cuối cùng đoán trúng ngay câu tôi hỏi: “Anh nghĩ như thế nào nếu bạn gái của tôi đi xem phim vào buổi tối với một thằng con trai khác?”

Và hắn cũng trả lời là “Nếu thật sự không có chuyện gì thì đi như vậy cũng được thôi.”

Nói một hồi thì lại “Tiếp chuyện với người lạ thì em đi, vậy mà em từ chối đi Tous Les Jours với anh.” Tôi đáp: “Hãy nghĩ anh là đối tượng đặc biệt” xong rồi lại cúp máy.

Ngồi chờ anh Y đến, cuộc nói chuyện diễn ra hoàn toàn trong sáng. Lúc anh Y đang chở tôi thì điện thoại rung, không dám nghe. Đến rạp phim thì phát hiện đó là Tải chứ không phải bố, cùng với hai tin nhắn, Tải nói Tải đang khóc. Trong điện thoại thì kêu để Tải đón.

Và chỉ khi tôi đi ra thấy Tải ngồi đó tôi mới nhớ đến việc câu nói “Thôi đừng đến” của tôi nó chẳng có giá trị lắm đâu. Xe Tải ngồi đó, tóc cắt ngắn (có lẽ đã rất cố để vượt qua sự chia tay), trả lời tôi rằng đã đợi một tiếng rồi. Tôi giả vờ ngồi xuống, bật đèn xanh, nghe anh thổ lộ lòng tôi, rồi nói câu “Làm anh thất vọng rồi” xong rồi đi về với anh Y. Y nhìn hai người tôi rồi bảo:

“Bồ em hả? Lần sau em nhớ nói em có bồ rồi nha, anh sợ anh bị tạt acid đó. Anh nhìn ánh mắt nó là biết nó thích em rồi.”

Rồi chở tôi về nhà.

Lúc về tôi ngước nhìn đồng hồ thì là 22 giờ.

Ngồi sau lưng anh Y, tôi không đội mũ bảo hiểm, đi trên đường Phạm Văn Đồng lộng gió. Thề rằng tự do đã làm tôi nghiện luôn ấy.

Và sau khi tôi hét lên “Lần tới coi phim em bao nhé” được khoảng năm phút sau thì bố về, la lên hỏi rằng tôi đi đâu, suýt tông xe máy vào người tôi và thế là tôi chạy vội lên trốn trong phòng tắm, sau khi phát hiện rằng tôi không thấy chìa khóa cửa ban công ở đâu cả. Tôi ngồi trong phòng tắm cả tiếng, nói Cảm là tôi đã bị cấm túc vào ngày Valentine. Không lâu sau, tôi và Cảm chia tay và tôi thở phào nhẹ nhõm vì đã bỏ được món nợ.

Hôm sau, o tôi  đến chơi Tết và đã giải thích tại sao chị tôi ế ( do lịch học, lịch làm việc dày đặc, chủ yếu là bố quá khó).

Cùng lúc đó Tải nói rằng Tải chỉ thích tôi thôi, hết yêu rồi, và lần tiếp theo Tải nói yêu người khác sẽ là nói với vợ Tải. Các anh hay văn chương làm giá ra vẻ quá.

Sau này, lên lớp 12, tôi có nhờ Tải chỉ bài hình học không gian. Sau khi Tải chỉ tôi ba bài toán Oxy, tôi đọc không khí giữa tôi và Tải và nhận ra: hắn sẵn sàng chỉ tôi ba bài toán để được tôi hôn.

Bằng lưỡi.

Ở cái đầu kia.

Tôi nhớ rằng chưa bao giờ tôi cảm thấy bản thân rẻ rúng như vậy. Người ta chỉ coi tôi như một cái lỗ mút. Tôi nói với Chích Bông là có cảm tưởng rằng đưa Tải cục thịt ba chỉ đục cái lỗ be bé có khi còn thích hơn ấy.

Vì vậy, vào năm tôi 21 tuổi, khi tôi nói tôi đang khoả thân trong phòng máy lạnh nên hơi lạnh, Thẻ Xanh bảo rằng vậy thì mặc áo vô đi, tôi thấy cảm động vì đó là lần đầu tiên không bị vật hoá thành một búp bê tình dục. Và năm 25 tuổi, khi có người đọc những gì tôi viết và chỉ ra những nỗi đau của tôi là do xã hội làm tôi mất niềm tin và ít sự giúp đỡ của cộng đồng, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy như được xem là một con người.

Cuộc đời là vậy, phải đi qua những ngày mưa mới biết yêu thêm những ngày nắng. Phải trải qua cái xấu mới biết như thế nào là bình yên.

Quay lại với chuyện ngày xưa, tôi đi chơi với Tải lần cuối, lúc về đau họng hơn lúc đi. Nhưng tôi cũng chẳng cảm thấy gì nữa ngoài sự giải toả stress. Lúc chia tay Tải trước khi tôi và hắn là FWB, tôi thức trắng đêm coi “Sex in the city”. Và lần cuối tôi đau họng vì Tải, tôi đã làm được giống như những cô gái trong tập đầu “Sex and the city”: làm tình như đàn ông, tức là không ràng buộc cảm xúc.

Đó chính là cảm giác bị cả thế giới gọi là đ*, xong rồi cuối cùng bạn trở thành một con đ* thật sự để trả thù đời. Đâu phải mình con trai mới biết lợi dụng người khác đâu.

Những người lan tin đồn về tôi, đặt câu hỏi “tôi quen ba tháng rồi không biết chúng nó đã làm gì nhau chưa, con nhỏ kia đầu gối bầm thế chắc là hay quỳ lắm” tiếp tục là người bảo rằng bữa thấy bạn mình search “how to give a good blowjob”. Họ sẵn sàng bán thông tin người khác để tạo mối quan hệ. Để rồi chính họ cũng phải Google “làm sao để thổi kèn cho chàng thích” như thường trong khi những người yêu cũ của tôi thấy áo ghi chữ “blowjob queen” là sẽ nghĩ về tôi.

Chó sủa cứ sủa, người đi cứ đi.

Tôi vẫn còn nhớ một cuộc hội thoại sau với Tải, tôi chọc Tải rằng để tôi kiếm mấy hình gái mặc bikini cho Tải xem, Tải trả lời: “Thôi không xem đâu, xem lại lưu hình về đầy điện thoại.” Nghiện sex, porn và những thứ kích dục khác là một thú vui phổ biến của những chàng trai đang độ tuổi dậy thì như Tải.

Tôi cũng không thích lắm đâu nhưng khi Tải dẫn tôi về nhà hắn, chúng tôi mở trang web 18+ phổ biến mà Low G và Anh Phan đã từng ra mắt bài Tam Giác ở trên đó. Tôi cũng không dễ chịu lắm đâu (phần lớn thì ai mà dễ chịu khi người yêu tôi coi porn khi có tôi chứ), nhưng có những thứ chúng ta sẵn sàng làm vì người mình yêu. Chúng tôi xem những thể loại mà Tải thích nhất, Tải hứng lên, tôi quỳ xuống trước Tải trong căn phòng có màn khẽ bay bay. Quả là một fantasy về public kink phổ biến của giới đàn ông.

Điều tôi nhớ lúc đó là vùng kín của Tải hơi có mùi. Tải giật giật, tôi nuốt trọn xuống. Tải mò tay xuống quần lót của tôi, sờ một chút, không đưa lên mũi mà nhét thẳng vào miệng tôi. Tôi bực mình, nhưng trong cơn bực đấy vẫn nhận thức được là chất của tôi không có mùi, thực ra là khá ngon.

Nhưng có lẽ, với những cuộc bàn luận với đám bạn trai hư về nước, vị và mùi của con gái như thế nào, Tải chỉ nhận thức được có thể là nước của con gái có thể có mùi khai và hắn không muốn trải nghiệm chuyện đó, trong khi Tải không nhận thức được rằng bản thân có thể có mùi. Và suốt quá trình quen Tải, Tải không bao giờ làm tình bằng miệng cho tôi.

Tất cả mọi chuyện có thể được giải quyết bằng một cú Google “sex hygiene”, hay là “vệ sinh tình dục”, hoặc không thì bạn chỉ cần nhớ rằng hay vào nhà tắm rửa sạch vùng kín trước khi lâm trận.

Đôi khi, hay là nhiều khi, kiến thức làm bạn trở nên thượng đẳng mà bạn không biết.

Chị Trang Chuối từ SexEduByTrang đã từng nói rằng: “Đồng thuận là một mảng rất xám.” Đó là cảm giác tôi có được khi để cho Tải vùi mặt vào vùng da dưới cánh tay của tôi. Kink này hơi dị nhưng phổ biến, và, một lần nữa, những điều chúng ta chấp nhận làm vì tình yêu.

Với những người như Tải thì khi họ lợi dụng tôi, tôi lợi dụng lại họ thôi. Tuy là người tốt thì thường thiệt thòi, nhưng cảm giác bản thân được đối xử như thế nào, bạn cũng biết rõ và có thể điều chỉnh hành vi của mình cho phù hợp. Tải lợi dụng tôi vì tình dục, tôi lợi dụng lại Tải để có người nói chuyện và chỉ bài, à, và tình dục nữa. Tôi là submissive, tôi sướng khi thỏa mãn bằng miệng cho người tôi yêu. Đến mức, lúc tôi nói chia tay ở chung cư, Tải hét lên rằng: “EM CÓ COI ANH RA CÁI GÌ ĐÂU?!”

Đúng là nhiều người bị tiêu chuẩn kép, mình lợi dụng người khác thì được, họ lợi dụng ngược lại mình thì nhảy cồ cồ lên.

“Cảm ơn” Tải đã biến tôi thành người theo chủ nghĩa vị lợi và vị kỷ từ năm 16 tuổi, hay một từ phổ biến và dễ hiểu hơn chính là người thực dụng. 

Đấy là trải nghiệm của tôi với đám trai hư. Tôi biết trai hư có sức hút rất lớn. Các em gái hãy tranh thủ, vì bad boy trường chuyên thời cấp 3 chưa dám quan hệ thâm nhập đâu, tụi nó còn sợ làm con người ta có bầu. Chứ để lên đại học thì ai cũng hormone dào dạt chơi tới bến luôn đấy, mà có bầu chúng nó sẽ lấy lý do FWB thì việc gì phải chịu trách nhiệm.

Dù các em đã nhúng que thử thai vào Coca Cola ra hai vạch hay là cố tình gài có bầu để trả thù nó (kế hoạch ngốc nghếch, không ai hỏi ý tôi nhưng tôi vẫn nói) thì người thiệt nhất về thể chất và tinh thần cũng là các em chứ chẳng ai vào đây cả.

Tôi nói chuyện với bạn tôi thì trải nghiệm ở trường thường là con gái sẽ giấu thuốc tránh thai hằng ngày trong hộp bút. Tôi chịu. Tôi sợ có thai lắm và cả tác dụng phụ, và cả việc bị thiên kiến nên tôi sẽ chẳng bao giờ dám đụng đến thuốc tránh thai hằng ngày. Người con gái giấu thuốc tránh thai trong hộp bút để chân lên người bạn tôi, bạn tôi bảo thích người khác rồi, thế là cô ả bỏ chân xuống và tìm mối khác làm nô lệ tình dục.

Là một cô gái 25 tuổi, tôi phát hiện ra (bằng việc nói chuyện) rằng đám con trai thích chơi trần và ép người khác uống thuốc tránh thai hằng ngày nhiều hơn tôi nghĩ. Câu hỏi “Bạn trai em không muốn dùng bao cao su thì phải nói sao?” cũng là một câu hỏi thường được hỏi cho chị Trang Chuối. Nếu hút thuốc lá được xem là một hành động ích kỷ vì người hút thuốc sẽ vì lợi ích bản thân mà hi sinh lợi ích của những người hít khói thuốc bị động, thì tôi nghĩ hành động ích kỷ hơn của đám con trai (không phải đàn ông) chính là chơi không bao.

Uống thuốc hằng ngày thì phải canh giờ, rất phiền phức. Đã thế còn đảo lộn hormone và rất nhiều tác dụng phụ, chưa kể ảnh hưởng đến việc có thai sau này. Mà dính bầu thì con gái chịu hết chứ chẳng lẽ con trai chịu? Họ sẽ lấy lý do chưa sẵn sàng để ép phá thai. Mà sau tương tác sinh học bao lâu thì biết có thai? Thông thường, quan hệ sau khoảng 6 – 12 ngày quan hệ (tối thiểu là 1 tuần) mới biết thụ thai thành công hay chưa. Biện pháp thử thai rẻ và phổ biến nhất chính là que thử thai (Pharmacity có bán loại 12 -14 nghìn đồng/ que).

Nồng độ hormone HCG trong thời gian đạt mức cao nhất và tạo ra các dấu hiệu mang thai dễ nhận biết. Sau khoảng 7 – 10 ngày quan hệ tình dục, người phụ nữ quan sát sự thay đổi của cơ thể kết hợp dùng que thử thai cho kết quả chính xác nhất. Thử vào sáng sớm là chính xác nhất. Những dấu hiệu cho biết có thai rất mơ hồ và không rõ ràng, dễ nhận biết nhất là chậm chu kỳ dâu và mệt mỏi, buồn nôn. Nhưng bạn cũng biết là sau 7-10 ngày mới nên dùng que thử. Điều đó cũng đủ gây stress, và càng stress thì lại càng chậm kinh.

Chắc ăn nhất là đi siêu âm, điều đó dẫn đến hoặc là tiếng thở phào nhẹ nhõm hoặc là một cuộc nói chuyện vô cùng nặng nề với bác sĩ phụ khoa. Không thở phào thì là có chuyện rồi đấy. Nếu giữ lại thì thêm gánh nặng tài chính, tiếng tăm thì chắc là lẫy lừng, thêm cái mác mẹ đơn thân, không phải một điểm cộng để có bồ mới thay thế thằng bồ cũ làm mình ễnh bụng.

Còn nếu bỏ thai đi thì một là nghiệp, hai là đau đớn, ba là cảm giác tội lỗi khi bỏ một sinh linh, bốn là ảnh hưởng sinh sản. Phá thai an toàn là từ 4-10 tuần, tức 1 – 1.5 tháng, thai nhỏ hơn có thể dùng thuốc, không được phá thai 22 tuần trở lên, tức 5 tháng 3 ngày. (Làm ơn đừng nói chuyện pro life hay pro choice ở đây, lúc cần thiết thì phá thai nhưng ý tôi rằng phá thai là một sự kiện gây sang chấn tâm lý của người phụ nữ)

Nói dài dòng là như vậy, nói ngắn gọn là con gái lãnh đủ.

Tôi từng xem một clip, gia đình nghèo nọ có 11 đứa con, khi được hỏi vì sao chị không dùng các biện pháp tránh thai, chị Chi, người mẹ bộc bạch: “Những lần uống thuốc hay tiêm thuốc tránh thai, cơ thể đều xuất huyết rất nhiều, đặt vòng thì cơ địa không phù hợp và xảy ra nhiều sự cố”. Về phần anh Công, anh cho biết tôi đã thử sử dụng bao cao su, tuy nhiên cảm giác “rất kỳ” nên không dùng nữa. Chính vì sự chủ quan của 2 vợ chồng mà nhiều lần “bầu trộm”, chỉ đến khi có cảm giác con đạp trong bụng, chị Chi mới biết tôi đang mang thai.

Từ đó tôi giữ chặt nguyên tắc: Không bao thì khỏi làm, trong cặp luôn có sẵn bao cao su Okamoto 0.03 để không phải dùng bao cao su rẻ tiền của khách sạn. Bố con thằng nào không dám hi sinh một phần cảm giác sung sướng mà đòi làm không bao, tôi vứt hết. Nhiều khi là sàng lọc qua tin nhắn chứ đừng mơ mà gặp được tôi.

Khi làm tình, hãy tỉnh táo như đàn ông. “Bao cao su làm anh dị ứng, cảm thấy kỳ kỳ, không quen” thì đóng cửa bắt Grab đi về. Cởi quần tôi xuống không cần mặc cho tôi cái váy cô dâu, đối xử đàng hoàng với tôi và đừng làm tôi có bầu là được.

Tuy nhiên, nếu có bầu thì sao?

Con gái, hay nói đúng hơn là người phụ nữ, phải chăng sẽ lãnh hậu quả nặng nề hơn?

Sẽ bị kêu là ngu si đần độn lăng loàn khi để người con trai làm cho tôi có bầu, dù rằng đeo bao nên là trách nhiệm đến từ hai phía. Mà phá thai thì sẽ bị kêu là nghiệp. Sự có thai chỉ được mang cái mác “đàng hoàng” khi có với chồng mình. Theo báo hellobacsi.com, những nguyên nhân thường gặp nhất để phụ nữ phá thai là:

– Không đủ khả năng tài chính.

– Mang thai ngoài ý muốn

– Những lý do liên quan đến “đối tác” (như mối quan hệ với người đó xấu đi hoặc chỉ mới quen biết, họ không ủng hộ việc có con, thai phụ không muốn trở thành mẹ đơn thân…)

– Chưa sẵn sàng có em bé vì đang cần tập trung chăm sóc cho những đứa con khác

– Chưa chuẩn bị tinh thần và thể chất cho việc mang thai

– Mang thai ảnh hưởng đến việc học tập hoặc các dự định cá nhân khác

– Các lý do liên quan đến sức khỏe (bao gồm sức khỏe của người mẹ và thai nhi, thai phụ đang dùng các loại thuốc kê đơn hoặc không kê đơn, sử dụng bia rượu, thuốc lá…)

– Cuộc sống cá nhân chưa ổn định như mong muốn

– Chưa đủ trưởng thành hoặc độc lập để chăm sóc đứa bé

– Ảnh hưởng từ gia đình hoặc bạn bè

– Không muốn có con hoặc chỉ muốn nhận con nuôi [1]

Một người thân của tôi (Kim)  đã chọn điều hòa kinh nguyệt (là một biện pháp phá thai nội khoa không an toàn) vì lý do đầu tiên: Không đủ khả năng tài chính. Do chồng của người này (Ngưu ) là một người đàn ông gia trưởng, bạo lực. Còn Kim là một người nhạy cảm về tiền bạc nên lúc đó Kim cảm thấy gia đình mình không đủ năng lực tài chính để gánh thêm gánh nợ của một đứa trẻ.

Một thời gian sau, Ngưu tìm hiểu tu tập để giảm bớt những cơn giận dữ trong mình.

Mười mấy năm sau, trong khi mời thầy về cúng cho nhà mình, Ngưu được thầy báo có một linh hồn chưa siêu thoát trong gia đình sinh năm 1996.

Kim và Ngưu bất đồng về chuyện này và tình nghĩa vợ chồng không còn như xưa nữa.

Ngưu đau đớn nói:

“Có thì nuôi chứ việc gì phải bỏ? Anh sẽ kiếm cách kiếm tiền chứ việc gì em phải làm như thế?!”

Kim im lặng.

Nếu là tôi, tôi nghĩ tôi cũng không nói gì, không biết phải nói gì vì Ngưu sẽ không hiểu được điều đó.

Đứa bé sinh năm 1996  này là một bé trai.

Năm 1998, Kim sinh ra tôi, tôi lớn lên là một đứa con gái nhưng tính tình như con trai: cọc cằn, thích cãi lộn chống lại những điều bất công bằng trong cuộc sống, có vấn đề với những người có chức quyền. Thậm chí hồi dậy thì có lần tôi ngồi trong nhà cởi áo ra vì quá nóng. Chị tôi méc Kim, Kim bảo con gái không được hành xử như vậy. Tôi thắc mắc: sao con trai làm được mà con gái không làm được?

Tôi không rõ vì sao thầy biết được nhà tôi có linh hồn chưa siêu thoát, có thể do năng lực tâm linh. Còn về đời thực, theo trang web docosan.com,  phương pháp siêu âm để biết giới tính thai nhi này thường được thực hiện vào tuần thứ 18 – 22 của thai kỳ. Vào thời điểm này, em bé đã phát triển đủ lớn để có thể nhìn thấy bộ phận sinh dục. [2] Hồi nãy tôi nói rằng các bác sĩ không được phá thai 22 tuần trở lên.

Tôi tự hỏi không biết lúc Kim chọn chấm dứt gánh nặng tiền bạc lớn nhất của một người lớn như vậy, thai lớn cỡ nào, bà có biết được giới tính của thai nhi chưa.

Khi tôi phát hiện vụ việc tôi có một người anh trai đã mất, lúc đó tôi đang trầm cảm. Và tôi cảm thấy rằng, vì với nhiều người thời đó trong xã hội trọng nam khinh nữ, con trai quý hơn con gái. Tôi nghĩ, nếu Kim không chọn chấm dứt thai kỳ, có lẽ tôi đã không được sinh ra, vì với một gia đình không quá dư dả về tiền bạc như nhà Kim và Ngưu thì “dù gái hay trai, chỉ hai là đủ.” Tôi cảm thấy sinh mạng của đứa trẻ chưa được sinh ra ấy quý hơn tôi.

Tôi đã khóc với chị tâm lý gia của tôi khi nói ra điều tôi vừa viết.

Trong vòng hai năm, tôi không ăn được trứng vịt lộn.

Quyết định chấm dứt thai kỳ đem lại sự đau đớn cho không chỉ một người. Tuy nhiên, với Kim, đó là điều phải làm. Tôi nghĩ, nếu là tôi, có khi tôi cũng lựa chọn chấm dứt thai kỳ ấy, bởi đồng tiền lạnh và áp lực kinh khủng, thêm một người chồng không thấu hiểu như Ngưu thì không biết phải tâm sự với ai.

Hồi nhỏ tôi đã chứng kiến Kim và Ngưu cãi nhau về vấn đề tiền bạc rất nhiều vì Ngưu muốn tôi có cuộc sống tốt hơn, đầu tư cho tôi đi học ngoại ngữ Dương Minh, ILA, YOLA. Còn Kim luôn luôn phát hoảng lên khi thấy tiền bay vào tay người khác với tốc độ chóng mặt (Tôi đoán rằng, nếu làm bài kiểm tra mô hình tính cách 5 yếu tố (Big Five), chỉ số Neuroticism (sự nhạy cảm hay mức độ rối loạn tâm lý) của Kim khá cao.)

Kim và Ngưu đều là người thuộc cung hoàng đạo nhạy cảm tiền bạc, thường nói về giá tiền của những mặt hàng vừa mua. Giá cà phê tăng 4.000 đồng cũng được Kim và Ngưu để ý.

Vậy nên, đương nhiên, chi phí để nuôi dạy một em bé là một lý do chính đáng để dừng thai kỳ. Chi phí này, theo các clip chia sẻ trên Tiktok, bao gồm chi phí khám thai, phí nuôi thai (dinh dưỡng thai kỳ), các xét nghiệm sàng lọc, quần áo bầu, đồ dùng cho mẹ và bé, cuối cùng là chi phí đi sinh, dao động từ 55 triệu đến 90 triệu một thai kỳ, chưa kể việc nuôi dạy con đến năm 18 tuổi, chúng mới đủ lông đủ cánh để vào đời.

Đây là một chi phí không hề nhỏ.

Sẽ có nhiều ý kiến cho rằng, chỉ một cái bao cao su là có thể giải quyết được vấn đề này, như rằng phong trào “Bố ơi hãy đeo bao” phản đề lại phong trào “Mẹ ơi đừng giết con”, cũng là khởi đầu cho cuộc tranh luận Pro life đối với Pro choice ở Việt Nam, ủng hộ sự sống đối lại ủng hộ cho sự tự do lựa chọn.

Như vậy, việc tránh thai là trách nhiệm của nam hay nữ?

Theo trang web của Bộ Y Tế, “sử dụng biện pháp tránh thai để không có con ngoài ý muốn là cần thiết. Tuy nhiên, nhiệm vụ này gần như được mặc định là trách nhiệm của chị em cho dù các biện pháp tránh thai dành cho nam rất đa dạng. … Nhìn vào thực tế cho thấy, số nam giới chủ động sử dụng biện pháp tránh thai là vô cùng hiếm. Việc sử dụng bao cao su vừa đơn giản, an toàn nhất nhưng cánh mày râu viện lý do “giảm cảm giác” để đẩy việc tránh thai sang cho nữ giới. […]

Nhìn từ việc sử dụng biện pháp tránh thai cho thấy, bất bình đẳng giới tồn tại ở mọi ngõ ngách, trong từng gia đình, trên tất cả phương diện. Tình trạng bất bình đẳng trên cho thấy tư tưởng trọng nam khinh nữ, gia trưởng vẫn còn nặng nề trong tư duy của cả nam giới lẫn phụ nữ. Xóa bỏ bất bình đẳng giới, rất cần sự đổi thay trong quan niệm từ đàn ông trong gia đình và cả sự quyết liệt của chị em.” [3]

Để tránh thai cũng phải học. Và một phần quá trình học chính là học từ sự “khờ khạo” của chính chúng ta.

Sự “khờ” của tôi là ít nhất hai lần tôi gọi tổng đài của những phòng khám y khoa sau khi Tải dùng tay tự làm, để dính chất của Tải lên tay xong rồi lại đụng vào cửa mình của tôi bằng cái tay đó. Tôi, bị ám ảnh bởi nỗi sợ có thai, đã phát rồ lên do tôi ngây thơ chưa trải sự đời.

Sự “khờ” của đồng nghiệp cũ của tôi chính là bắt bạn trai uống Viagra vì như vậy mới đủ thỏa mãn bản thân, chơi trần cho đã xong rồi lại uống thuốc tránh thai khẩn cấp như thể nó là thuốc tránh thai hằng ngày.

Sự “khờ” của một người bạn của tôi là chưa cho vào với tình đầu đã sợ có thai, mua thuốc tránh thai khẩn cấp uống. Anh thấy tình đầu uống xong bị hành bị tác dụng phụ nghiêm trọng của thuốc khẩn cấp, thấy vô cùng xót xa và có lỗi.

Sự “khờ” của một người nọ chính là sung sướng khi chơi trần để rồi bạn gái mang bầu. Có con năm 19 tuổi, anh chọn học dược sĩ vì đây là nghề hái ra tiền, còn rap thì chỉ là sở thích.

Không lâu sau, anh sáng tác ra tuyệt phẩm “Ba lần khóc” với lời hát: “Hôm đó con về, nói với ba con sẽ làm bố…Con xin lỗi, vì con biết con là thằng hư đốn; và ba nói, nhưng tao không nuôi dạy 1 thằng khốn.”

Năm 2023, anh trở thành một trong bốn Huấn luyện viên trẻ tuổi nhất của cuộc thi Rap Việt mùa 3, người đã có công nhận ra tài năng, chiêu dụ và huấn luyện Quán quân và Á quân Rap Việt 2023.

Đến đây có lẽ bạn cũng đoán ra được tôi đang viết về ai, đó chính là rapper B Ray, một người tôi hết sức tôn trọng.

Tôi biết rằng hành động của B Ray không phải là hành động điển hình của đàn ông khi biết rằng bạn gái có thai. Tuy nhiên, tôi vẫn đưa rapper sinh năm 1993  này là ví dụ để nêu lên rằng, không phải người đàn ông nào cũng tệ bạc. Thế nhưng, có bao nhiêu người được như anh B Ray?

Mặt khác, Ngưu nói tôi rằng Kim bị tâm thần phân liệt là nghiệp của việc không cho anh tôi chào đời.

Nhưng tôi nhận ra, việc có một người vợ bị tâm thần phân liệt chính là nghiệp của việc không là một người bạn đời đủ bình tĩnh, thấu hiểu, tạo một môi trường an toàn để Kim có thể chia sẻ thông tin là hai vạch lúc nhà không khá giả.

Vậy nên,

“Hãy làm tình như đàn ông vì khi mang thai, đàn bà lãnh đủ”, đó là điều tôi khuyên những phụ nữ.

“Tất cả những “nhân” bạn gieo đều có “quả” của nó”, đó là điều tôi khuyên cánh đàn ông.

TÀI LIỆU THAM KHẢO

[1] Nguyễn, D. (2023, January 31). Nguyên nhân nạo phá thai: Hiểu để cảm thông. Hello Bacsi. https://hellobacsi.com/suc-khoe-tinh-duc/ngua-thai/nguyen-nhan-nao-pha-thai-vi-sao-nen-cam-thong-voi-nguoi-phu-nu/

[2] Tú, D. S. T. S. N. T. T. (2023, May 17). Thời điểm và phương pháp xác định giới tính thai nhi. Docosan Blog Site. https://www.docosan.com/blog/phu-san/xac-dinh-gioi-tinh-thai-nhi/

[3] Sử dụng biện pháp tránh thai: Trách nhiệm của nam hay nữ? – Chương trình mục tiêu quốc gia – Cổng thông tin Bộ Y tế. (n.d.). (2015, September 04) https://moh.gov.vn/chuong-trinh-muc-tieu-quoc-gia/-/asset_publisher/7ng11fEWgASC/content/su-dung-bien-phap-tranh-thai-trach-nhiem-cua-nam-hay-nu-?inheritRedirect=false

Đọc phần tiếp theo: “Mày là đồ con gái hư hỏng” – trích bố tôi 

Nếu bạn thấy bài viết hay, xin hãy ủng hộ cho tôi tại đây.

Love Yourself, Always,

NARCY NGUYỄN



Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Narcy Nguyen