“Mày là đồ con gái hư hỏng” – trích bố tôi 

Ngay cả Taylor Swift cũng bị nói là đồ con gái hư hỏng.

Tôi vừa ra mắt cuốn tiểu thuyết đầu tay, mang tựa đề “Góc Khuất Người Con Gái“, là tập hợp những bài viết trong thư mục Thời con gái. Nếu bạn thích giọng văn của tôi, bạn có thể tải ebook cuốn tiểu thuyết này MIỄN PHÍ qua link này.

Đọc phần trước: Lớp 11: Làm tình như đàn ông

“Có lẽ cô ấy là một người phụ nữ dễ dãi vì cô ấy cô đơn, cô ấy buồn bã, cô ấy hy vọng có ai đó hoặc điều gì đó sẽ làm cho cảm giác cô đơn và buồn bã ấy biến mất. Tất nhiên, điều đó không bao giờ xảy ra. Tuy nhiên, không có cô gái nào lạc quan hơn một người phụ nữ dễ dãi, một người có lòng hy vọng. Cô ấy có thể chấp nhận, nhưng cô ấy không từ bỏ. Cô ấy tiếp tục tìm kiếm, cô ấy tiếp tục hy vọng, cô ấy luôn chờ đợi người nào đó sẽ nói điều đó: Anh cũng yêu em.” – Diana Joseph

Bài hát gợi ý: ‘Slut” – Taylor Swift

“Mày là đồ con gái hư hỏng!”

Đó là câu bố tôi nói tôi hồi lớp 11 khi tôi đi chơi về lúc 23 giờ khuya. Ngưu gào lên: “Mày viết ngay họ tên, địa chỉ và số điện thoại cái thằng mày đi cùng hôm nay mau lên!”

“Bố muốn biết anh nào, hôm nay con đi với ba anh lận.” – Tôi vừa nói vừa chạy lên lầu.

Bố tôi cầm mũ bảo hiểm ném về phía tôi.

Nếu là chị tôi, chị tôi sẽ né như cách chị tôi từng né làm mẹ tôi đập vỡ bàn kính và tiếc tiền, không bao giờ đánh chị tôi nữa. Chị tôi là con trưởng, trí thông tôi đường phố cao hơn. Nhưng khôn đến mức gây chuyện rồi chạy biến, để em út gánh chuyện thì có quá khôn lỏi không và tình người ở đâu nhỉ?

Nó biến tôi thành đứa cứng đầu và luôn phản ứng mạnh lại.

Định luật III Newton nói rằng: Khi một vật tác dụng lực lên vật thể thứ hai, vật thứ hai sẽ tác dụng một lực cùng độ lớn và ngược chiều về phía vật thứ nhất.

Vậy nên bố ném mũ bảo hiểm về phía tôi thì tôi đương nhiên phải cầm mũ tôi ném ngược xuống rồi.

Bố làm được thì con phải làm lại chứ. Con người là phải công bằng như thế. Thân thế này sinh ra là của bố mẹ nhưng nó là của tôi, bố mẹ nghĩ sao mà có thể làm hại thân thể này như vậy được.

Rồi tôi bỏ lên lầu khoá trái cửa lại khóc.

“Mày coi chừng bị bán qua biên giới và bị bắt đi làm gái đấy.” 

Bố dặn tôi từ nhỏ. Có lẽ đó là nỗi sợ lớn nhất đời bố: con mình đi làm đ*.

Bố đâu biết cái trường K đã chửi tôi đ* từ rất lâu.

Từ đó tôi tìm hiểu về slut-shaming: vì sao con gái quen nhiều người thì lại là vết nhơ cuộc đời, còn con trai lại là thành tích.

Việc slut-shaming xuất phát từ quan niệm sai lầm rằng tình dục là sai trái, bẩn thỉu hoặc vô đạo đức, đặc biệt nếu bạn là nữ. Đó là lý do tại sao việc slut-shaming cũng là một hình thức phân biệt giới tính tàn nhẫn. Thông điệp chính là: Không được hưởng thụ tình dục hoặc có quan hệ tình dục nếu bạn là nữ hoặc nữ tính. Trong khi đó, với phái đàn ông, nó lại là một chiến tích, và lấy lý do rằng từ hồi săn bắt hái lượm là đàn ông đã phải quan hệ với nhiều người khác nhau để duy trì nòi giống, nên đó là động lực về mặt sinh sản rồi.

Ngụy biện ghê, xem phụ nữ là công cụ sinh đẻ xong rồi muốn nói gì thì nói. Trong khi phụ nữ nếu quan hệ với nhiều người thì cũng có nhiều người nối dõi vậy. Ồ khoan chờ đã, hình như giới nào là lãnh đạo nhiều hơn thì người chủ động tạo ra F2 càng nhiều tiềm năng càng tốt thì mới có giá trị vậy. Còn phụ nữ chỉ cần làm việc nhẹ: hái lượm, nội trợ, bếp núc và sinh đẻ thôi (bao nhẹ luôn).

Vậy tình dục có phải điều dơ bẩn hay không?

“Điều dơ bẩn” đấy chính là lý do thế giới này có khoảng 8 tỷ người đấy [1], mà đâu phải chỉ là 8 tỷ lần làm đầu, cặp vợ chồng mong con nào cũng biết phải thả bầu khoảng 12 tháng với tần suất làm điều dơ bẩn ấy  đều đặn 2-3 lần/ tuần trừ những ngày đến kỳ (bạn đã bao giờ nghe đến việc period sex chưa?), là khoảng 96 – 144 lần dơ bẩn để tạo ra một sinh linh trên cuộc đời.

Ngoài việc duy trì nòi giống ra, con người còn là một trong những giống loài tương tác sinh học để tận hưởng sự sung sướng. Biểu lộ tính dục của tôi là một điều healthy và balance, miễn là có sự đồng thuận (ngay cả consensual non-consent ). Không có gì sai khi tận hưởng nó cả.

Theo trang plannedparenthood.com, slut-shaming làm hai điều đạo đức giả sau: 1 là tình dục hóa phụ nữ, xem phụ nữ là búp bê tình dục biết đi thay vì là một con người, và quản lý cơ thể của phụ nữ, bắt họ phải ăn mặc và hành xử theo một cách nhất định để không thu hút cánh đàn ông [2].

Trong khi từ nhỏ chắc ai màn hình LCD cũng bị body shaming vụ này, vì LCD chỉ có hai cái ốc vít thì làm sao đủ sữa nuôi con nhỉ?

Từ nhỏ tôi đã bị những người “thân” xung quanh bảo là ngực con bé quá, phải mặc áo độn lên. Nhưng độn ngực từ những năm 2012, là lúc lớp 6, tôi bắt đầu dậy thì là loại độn cứng, mặc lên nhìn rất giả trân mà lại còn nóng. Và sau khi bị Vô Lượng kêu rằng: “Sốt xuất huyết làm sưng hai cục to như vậy sao?” thì tôi quyết định không bao giờ mặc áo độn nữa. Vì sao phải làm vậy nhỉ? Ngực to thì hay lắm chắc. Vì học cấp hai trường top 1 thành phố Hồ Chí Minh nên tôi còn trí óc nữa mà.

Tôi quyết định tán tỉnh người khác bằng tính cách của tôi. Và tôi dùng việc mình ngực nhỏ làm một cái màng lọc để lọc những người trọng đường cong.

Vậy nên việc có bồ liên tục từ lớp 3 (8 tuổi) đến năm 25 tuổi như bây giờ thì có lẽ tính cách của tôi cũng có chút thú vị nhỉ. Ngực cũng quan trọng đấy, nhưng quan trọng hơn là tôi đem lại cho đối phương cảm giác như thế nào. Sơn tốt thì đẹp, nhưng tốt gỗ hơn tốt nước sơn.

Việc slut-shaming có những ảnh hưởng sâu rộng sau:

Thứ nhất, mối đe dọa của việc bị slut-shaming có thể buộc các cô gái và phụ nữ phải sống trong nỗi sợ hãi bị bắt nạt và bị từ chối vì những câu chuyện như “thay bồ như thay áo” (để rồi lớn lên cô nàng nào cũng đua nhau chọn outfit 26 ngày không đụng hàng), trong khi sex là một phần tất yếu của cuộc sống. Vì vậy, nó cũng khiến họ không thể sống trọn vẹn, chân thực và sống một cuộc sống tình dục trọn vẹn. Thứ hai, thói slut-shaming buộc phụ nữ phải giữ bí mật và xấu hổ về tình dục, khiến mọi người ít có khả năng lên tiếng về những điều quan trọng – như tấn công tình dục. Điều này làm tôi nhớ đến việc ngày xưa cảnh sát nước ngoài đổ lỗi cho phụ nữ phải mặc đồ kín đáo để không kích thích ham muốn của những kẻ săn mồi. Thứ ba, nó có thể ngăn cản mọi người được chăm sóc sức khỏe tình dục bằng cách khiến họ cảm thấy xấu hổ khi xét nghiệm STD, tìm hiểu về bao cao su hoặc nói về kiểm soát sinh sản. Đã bao nhiêu lần bạn thấy bản thân kỳ thị nhẹ những người bị bệnh xã hội, nhưng cùng lúc cũng rùng tôi không biết liệu nếu đó là bản thân tôi hay bạn thân tôi bị thì tôi sẽ thấy sao chưa?

Nói đạo lý đủ rồi, quay lại với câu chuyện của tôi. Thì nói chung là trong khoảng thời gian thất nghiệp tôi dành hai tháng quẹt hai ứng dụng hẹn hò phổ biến nhất vì cảm giác “It’s a match” là một điều dopamine dễ tìm. Bio của tôi đại loại như sau: “Em match được 600 người trên cả Tinder lẫn Bumble, nói chuyện với 550 người, đi date với 8 người, 3 người hợp gu, một người thành FWB nhưng đã chấm dứt, 1 mối mập mờ nhưng đã chấm muối Hảo Hảo và 1 người yêu nhưng sau 1.5 tháng thì chấm muối chú Hải. Xác suất gặp người hợp gu là 3/600. Xác suất gặp người yêu là 1/600. Mong anh giúp em tăng tỷ lệ này lên nha :))))”

Ba ngày sau, bio của tôi bị đăng lên group Tinder Strangers Things. Người viết post ẩn danh thu về 4k lượt like và gần 350 bình luận, 64 lượt chia sẻ, có chút tình người khi xóa Instagram của tôi đi. Người đăng bài lên group drama thì không biết tôn trọng sự riêng tư của người khác như vậy. Tôi thêm một dòng vào bio instagram sau câu “I’ll delete your “hi” message” và: “Leak ig người ta ra thì tối ngủ cho ngon vào nhé.”

Ảnh tôi chụp màn hình trong group Tinder Strangers Things. 

Khoảng 2,3 anh trai vào khuyên tôi: “Em gỡ chữ FWB ra đi, không phải thằng con trai nào cũng thoáng khi bồ tôi từng có FWB đâu.” Tôi nghĩ thầm: “Em để là để lọc mấy thằng đó ra đấy.” Ngày xưa thì đòi vợ trinh tiết (có mà trinh lỗ mũi!), ngày nay thì đòi bạn gái (chưa chắc cưới) chỉ được ngủ với bồ cũ. Nhỏ lớn sinh ra chỉ có một cha một mẹ, hai ông hai bà nội ngoại thôi. Chưa chắc gắn bó với nhau được bao lâu thế mà đòi làm ông cố nội người ta rồi. Cơ thể của tôi, tôi có quyền.

Bố mẹ thấy tôi đi chơi thường xuyên nên đặt giờ giới nghiêm là 22 giờ cho đứa con gái 25 tuổi, làm như là khách sạn không mở 24/7 vậy. Tôi phát điên lên vì không làm ra tiền thì bị đối xử như một đứa trẻ, thế là một ngày nọ, đứa trẻ đó quyết định qua đêm bên ngoài không về nhà ở phòng trọ của một gã trai nhìn như Bình Gold.

Mẹ tôi mất ngủ đêm đó. Sau khi oxytocin hạ lần một, tôi lên Zalo, thấy tôi online, mẹ gửi ngay tin nhắn sao không về nhà. Tôi xoá luôn Zalo vì sợ quá, hôm sau thì tắt luôn trạng thái hoạt động để không ai có thể theo dõi thời gian online của tôi nữa.

Hôm sau 6h sáng tôi về nhà. Bố đang ngồi chill với khói thuốc, hỏi tôi ra ngoài đường lúc mấy giờ, tôi đáp lại: “Hôm qua ạ.”

Đi đến cầu thang vẫn nghe tiếng bố chửi: “Mày là đồ con gái hư đốn!” và kể từ đó cấm tôi qua đêm ở ngoài.

Vậy nên sau này để tiếp tục đi chơi, tôi đành phải dẫn bạn trai đi ra mắt bố mẹ dù quen chưa được một tháng. Mối tình đó kết thúc sau một tháng rưỡi, và tôi tự hỏi không biết tôi sẽ dẫn bao nhiêu người bạn trai về nhà mà không cưới và bố mẹ tôi sẽ phải nhớ tên bao nhiêu người.

Đọc lại nhật ký thì hồi đó mọi người gọi thẳng tôi là con Tâm dâm (trong khi đó, người này sau này ngủ với bạn thân của Vẻ, và bạn của Vẻ là người chuyên có những biểu cảm bạo dạn của tình dục khi nhảy mà bạn của tôi bảo rằng nó nhìn mà nó ngại luôn). Không biết bạn ấy đó có dâm không, và vì sao bạn ấy được quyền mà tôi không được quyền, hay vì người ta là người người ấy thích nên nó có quyền, còn tôi thì không.

Sáng nay tôi ủi đồ chuẩn bị đi hẹn hò thì mẹ xuống nói chuyện với tôi. Và mẹ bảo: “Con suốt ngày để mấy thằng con trai lợi dụng.”

Tôi bảo: “Người ta làm con vui.”

Mẹ bảo: “Mẹ sinh ra con mà không hiểu con à?”

Trong đầu tôi nghĩ: “Quả nhiên một người vẫn khó có thể nào vượt lên định kiến của thời đại và đối xử với người thân của tôi như thế.” Ngoài miệng tôi nói ra: “Khoảng cách thế hệ.”

Tôi suy nghĩ xem có nên nói ra: “Thật ra con là người đi lợi dụng người khác đấy.” Tôi không mong mẹ hiểu, nhưng vấn đề là tôi có mong mẹ đến tận giường đưa bao cao su cho tôi như mẹ nữ chính “Mean Girls” đâu. Bao giờ mọi thứ mới khá lên được?

Sau đó buồn bã quá nên tôi dẫn crush đi ngủ mặc đầm thức.

Khi bạn và những gì xung quanh cuộc sống của bạn đều dính đến những chuyện 18+ và những người bạn của bạn sẵn sàng bán thông tin mật của bạn để tạo mối quan hệ, bạn dần mất đi niềm tin của tôi vào con người, vào mạng lưới sự giúp đỡ của tôi, vậy nên tôi hiểu khi Obito nói rằng: “Khoá miệng tao không tin một ai, và đã có suy nghĩ nhảy xuống để kết thúc.” Tình dục vốn là cơ chế phòng vệ của tôi, tôi xả stress và lấy năng lượng bằng sex. Nó không quá tốt cho sức khoẻ, nhưng nó giúp tôi tạm quên đi thực tại nghiệt ngã, ngoài ra còn dạy tôi cách nhìn người, cách làm tình và cách quên đi người yêu cũ, người đã làm tôi nhập viện tâm thần nặng.

Vậy tình dục có còn dơ bẩn hay không?

Tôi nhìn chữ “purity” trên bao cao su Okamoto, phì cười, thầm khen cho copywriter nào đã thuyết phục được ban giám đốc để lên bao bì cũng hay thật đấy.

TÀI LIỆU THAM KHẢO

[1]  Kỵ, N. T. C. (2023, November 3). Dân số thế giới hiện nay là bao nhiêu? ThuVienPhapLuat.vn. https://thuvienphapluat.vn/hoi-dap-phap-luat/839E912-hd-dan-so-the-gioi-hien-nay-la-bao-nhieu.html

[2] What is slut-shaming? (2023, August 10). Planned Parenthood. https://www.plannedparenthood.org/blog/what-is-slut-shaming

Đọc phần tiếp theo: Năm 12 (phần 1): Kẻ bám đuôi trong Vô Lượng kiếp 

Nếu bạn thấy đồng cảm với bài viết, xin hãy ủng hộ cho tôi tại đây.

Love Yourself,

NARCY NGUYỄN



Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Narcy Nguyen